Giang Đông là vùng nằm ở phía Đông của Trung Quốc thời bấy giờ, có con sông Trường Giang chảy uốn lượn bao quanh, tạo thành một hàng phòng thủ tự nhiên dễ thủ khó công. Muốn đánh Giang Đông nhất định phải dùng thủy chiến, nhưng quân binh Tào Tháo lại vốn không giỏi sông nước. Sái Mạo và Trương Doãn là hai tướng của Tào Tháo có tài thủy chiến, rất được ông trọng dụng và giao cho nhiệm vụ huấn luyện thủy quân, chuẩn bị cho cuộc chiến đánh Giang Đông.
Một mặt khác, Tào Tháo sai Tưởng Cán, một người bạn cũ của Chu Du sang Giang Đông thăm Chu Du, đồng thời mua chuộc Chu Du hàng Tào. Phải biết thời bấy giờ, Chu Du là một vị tướng tài ba kiệt xuất của Giang Đông, mưu trí được đánh giá ngang ngửa với Gia Cát Lượng của Thục Hán. Ông cũng là một người tuyệt đối trung thành với Tôn Quyền và Giang Đông, do đó việc Tào Tháo chiêu hàng Chu Du gần như là không thể. Mục đích thật sự phía sau việc Tào Tháo điều Tưởng Cán đi Giang Đông là thám thính, dò la tin tức động tĩnh của địch.
Biết được điều này, Chu Du đã tương kế tựu kế dùng phản giản để lừa Tưởng Cán và Tào Tháo một phen. Ông đón tiếp Tưởng Cán rất nồng hậu và bày tiệc lớn đãi người bạn cũ. Cả hai cùng ăn uống và nói chuyện say xưa đến tận khuya, hàn huyên về chuyện cũ. Đến lúc say bí tỉ, Chu Du ngỏ ý mời Tưởng Cán về phòng ngủ chung. Đương nhiên Tưởng Cán đồng ý ngay.
Nửa đêm, tin chắc Chu Du đã ngủ say, Tưởng Cán thức dậy và bắt đầu lục lọi thư phòng của Chu Du nhằm tìm kiếm chuyện quân cơ. Sau hồi lâu tìm kiếm cuối cùng Tưởng Cán đã tìm được một thứ mà ông không thể nào ngờ tới - Thư xin hàng của Sái Mạo và Trương Doãn. Trong thư Sái Mạo và Trương Doãn gửi cho Chu Du nội dung từ lâu đã bất mãn với Tào Tháo và cả hai âm mưu sẽ hàng Giang Đông khi chiến trận xảy ra, khiến cho quân Tào tổn hại nặng nề. Từng câu từng chữ trong thư được Tưởng Cán thuộc như nằm lòng, đọc xong ông vội vàng cất vào chỗ cũ. Sáng hôm sau, lấy lý do có việc quan trọng cấp bách, Tưởng Cán liền cáo biệt Chu Du ra về.
Tin tức Sái Mạo và Trương Doãn hàng Giang Đông ngay lập tức được Tưởng Cán chạy về báo cho Tào Tháo. Tào Tháo vốn đa nghi ngay lập tức lôi hai người ra chém đầu thị chúng mà không cần xét hỏi nhiều. Mặc dù được nhiều người can ngăn không nên trảm tưởng trước khi đánh trận nhưng Tào Tháo không nghe. Thế nhưng khi đầu cả hai vừa rơi xuống thì Tào Tháo đã hiểu ra mình đã bị rơi vào kế của Chu Du. Thực ra bức thư đó hoàn toàn là do Chu Du sắp đặt, cố tình cho Tưởng Cán nhìn thấy, trên thực tế không có vụ hàng Giang Đông nào hết.
Lúc này Tào Tháo hiểu ra thì cũng đã muộn rồi. Vốn quân Tào chỉ có Sái Mạo và Trương Doãn giỏi thủy chiến, nay trảm đi như rắn mất đầu. Đây cũng chính là một trong nhiều nguyên nhân dẫn đến kết cục thất bại của quân Tào tại trận Xích Bích nổi tiếng.
Một mặt khác, Tào Tháo sai Tưởng Cán, một người bạn cũ của Chu Du sang Giang Đông thăm Chu Du, đồng thời mua chuộc Chu Du hàng Tào. Phải biết thời bấy giờ, Chu Du là một vị tướng tài ba kiệt xuất của Giang Đông, mưu trí được đánh giá ngang ngửa với Gia Cát Lượng của Thục Hán. Ông cũng là một người tuyệt đối trung thành với Tôn Quyền và Giang Đông, do đó việc Tào Tháo chiêu hàng Chu Du gần như là không thể. Mục đích thật sự phía sau việc Tào Tháo điều Tưởng Cán đi Giang Đông là thám thính, dò la tin tức động tĩnh của địch.
Biết được điều này, Chu Du đã tương kế tựu kế dùng phản giản để lừa Tưởng Cán và Tào Tháo một phen. Ông đón tiếp Tưởng Cán rất nồng hậu và bày tiệc lớn đãi người bạn cũ. Cả hai cùng ăn uống và nói chuyện say xưa đến tận khuya, hàn huyên về chuyện cũ. Đến lúc say bí tỉ, Chu Du ngỏ ý mời Tưởng Cán về phòng ngủ chung. Đương nhiên Tưởng Cán đồng ý ngay.
Nửa đêm, tin chắc Chu Du đã ngủ say, Tưởng Cán thức dậy và bắt đầu lục lọi thư phòng của Chu Du nhằm tìm kiếm chuyện quân cơ. Sau hồi lâu tìm kiếm cuối cùng Tưởng Cán đã tìm được một thứ mà ông không thể nào ngờ tới - Thư xin hàng của Sái Mạo và Trương Doãn. Trong thư Sái Mạo và Trương Doãn gửi cho Chu Du nội dung từ lâu đã bất mãn với Tào Tháo và cả hai âm mưu sẽ hàng Giang Đông khi chiến trận xảy ra, khiến cho quân Tào tổn hại nặng nề. Từng câu từng chữ trong thư được Tưởng Cán thuộc như nằm lòng, đọc xong ông vội vàng cất vào chỗ cũ. Sáng hôm sau, lấy lý do có việc quan trọng cấp bách, Tưởng Cán liền cáo biệt Chu Du ra về.
Tin tức Sái Mạo và Trương Doãn hàng Giang Đông ngay lập tức được Tưởng Cán chạy về báo cho Tào Tháo. Tào Tháo vốn đa nghi ngay lập tức lôi hai người ra chém đầu thị chúng mà không cần xét hỏi nhiều. Mặc dù được nhiều người can ngăn không nên trảm tưởng trước khi đánh trận nhưng Tào Tháo không nghe. Thế nhưng khi đầu cả hai vừa rơi xuống thì Tào Tháo đã hiểu ra mình đã bị rơi vào kế của Chu Du. Thực ra bức thư đó hoàn toàn là do Chu Du sắp đặt, cố tình cho Tưởng Cán nhìn thấy, trên thực tế không có vụ hàng Giang Đông nào hết.
Lúc này Tào Tháo hiểu ra thì cũng đã muộn rồi. Vốn quân Tào chỉ có Sái Mạo và Trương Doãn giỏi thủy chiến, nay trảm đi như rắn mất đầu. Đây cũng chính là một trong nhiều nguyên nhân dẫn đến kết cục thất bại của quân Tào tại trận Xích Bích nổi tiếng.